Chuyện bên dòng suối trà
An Sinh
Suối trà nằm trên đường đông trường sơn, cách thị trấn K’Bang
trên 20km. Là một con suối nhỏ, ẩn mình len lõi trong tán rừng già, mùa khô những
vũng nước đọng, ngâm trong lá khô nhả ra màu nước vàng như nước trà. Có lẽ tên
của nó cũng bắt nguồn từ đó. Câu chuyện tôi sắp kể ra đây đã để lại ấn tượng
trong chuyến công tác của tôi ngày ấy.
Vào một ngày tháng 9 năm 1980. Tôi đi bộ từ An Khê vào xã Sơn
Lang công tác, đến suối trà đã 16 giờ chiều, trời bắt đầu mưa. Nước suối bắt đầu
chảy nhẹ ngang đầu gối. Tôi định bụng sẽ qua suối để vào lán trại lợp ny-lông
xanh bên kia bờ để trú chân. Vừa chống gậy đi ra giữa dòng thì bất chợt có tiếng
ầm ào từ phía thượng nguồn, nước đổ về xối xả, cuộn lá khô, cây mục trôi theo.
Tôi vội vã lội lên bờ suối nhưng không kịp, nước đổ về nhanh quá thoắt đã ngập
lên tới ngực, tôi bám vào một cây khô giữa dòng nước cố sức bơi vào bờ nhưng
không thể nào được. Tôi đã bị nước cuốn trôi.
Phía lán trại có tiếng con gái la lớn: “Cứu người bị đuối nước
chị em ơi” có 4 chị mặc quân phục đã chạy trên bờ suối theo tôi nói lớn: “ Bình
tĩnh, đừng bơi ngang nữa, quay mặt thả xuôi dòng nước, lần vào bờ và tìm cây mà
bám vào”. Nước cuốn tôi một đoạn bị một cành cây móc vào ống quần, tôi cố sức vùng
vẫy. Một chị thấy nguy hiểm lao xuống như con rái cá đẩy lưng tôi thật mạnh để
vào gần sát mép nước nhưng không thể nào được. Chị ôm ghì lấy tôi, chân đạp mạnh
vào cành cây, tôi nghe chiếc quần rách và đau buốt nơi bắp chân.
Nước cuốn tôi một đoạn gần 50m nữa, chị bơi theo và đẩy tôi
vào một cuộn nước xoáy nhẹ, chị dìu tôi leo lên bờ. Thoát nạn nhưng máu nơi bắp
chân tôi ra xối xả. Mấy chị còn lại trên bờ vội vã tìm lá rừng, xé ống tay áo của
ai đó băng lại để cầm máu và dìu tôi về trại.
Trên đường đi mấy chị giải thích: Khi bị nước lũ cuốn đừng hốt
hoảng, đừng bơi ngang hay ngược dòng nước, vì khi bơi như vậy các đợt sóng cuộn,
cây rác sẽ tấp vào mặt, nhanh mất sức rất nguy hiểm. Nên bơi xuôi nước đỡ mất sức,
quan sát được phía trước có cây hoặc bờ nước cuộn sẽ bám vào đó và tìm cách vào
bờ.
Về đến lán trại, nước đã dâng ngập lên tới sạp nằm, tất cả
các dụng cụ giày, ủng dưới đất đã bị nước cuốn đi. Nồi cơm chiều vừa chín đã bị
ngập nước. Chị vừa cứu tôi mà mọi người gọi là chị cả, nói lớn. “Mấy em khiêng
nồi cơm lên sạp đổ nước bùn ra, lấy nước trong đổ vào rửa đi rồi hâm lại ăn chớ
bỏ sao”. Một bữa cơm chan nước, không rau chỉ có thùng mắm ruốc trộn muối nhiều
hơn mắm. Xong bữa ăn gọi là cơm, các chị bu quanh tôi như người thân, hỏi han.
“Anh đã đỡ chưa, anh có đau lắm không?” Thật tình, tôi lúc ấy chỉ 26 tuổi là
hàng em các chị. Chị nhỏ tuổi nhất cũng đã ngót 30.
Tôi được biết khu lán
trại này của tổ công nhân đi làm đường mới từ Ka nak đến Sơn Lang, thuộc trung
đoàn 240. Sư đoàn 332. Tổ có 12 người đa phần là nữ, chỉ có 3 nam. Chị Tòng là đội trưởng, người đã lao xuống suối
cứu tôi.
Sau khi ăn sáng cùng anh chị với mẫu bánh mì vo hòn luộc, rồi
cả đội tỏa nhau ra đi làm chỉ còn lại tôi, chị nuôi với chị Tòng. Chị Tòng vui
vẻ tâm sự; Chị 36 tuổi, quê Thanh Hóa, đi công nhân Quốc phòng năm 1972 cùng 6
chị em nữa. Ngày giải phóng, các bạn về quê còn chị tiếp tục chuyển công tác
sang làm công nhân ở Lâm trường này cho đến nay.
Chị Tòng với dáng người dong dỏng cao, nước da như còn ẩn chứa
những cơn sốt rét rừng. Đặc biệt hơn với giọng nói mạnh mẽ, dứt khoát và dáng
đi rất nhanh nhẹn. Chị có một lúm đồng tiền một bên má, khi chị cười rất có
duyên.
Vì vết thương bên chân tôi khá sâu nên tôi phải ở lại trại
cùng các chị. Chính chị Tòng là người rửa và bôi thuốc, săn sóc cho tôi. 5 ngày
trôi qua, tôi xin trở lại công trường ở xã Sơn Lang. Tuy quãng đường chưa đầy
mươi km nữa nhưng chị nhất quyết không cho đi bộ. Chờ những chiếc xe múc tới,
chị Tòng ra đón và gửi tôi đi cùng. Trước khi đi, tôi có hứa hẹn lần về sẽ ghé
lại để thăm chị. Sau hơn 3 tháng tôi trở lại, lán trại không còn chỉ còn trơ
chiếc sườn cây và có lẽ các chị đã chuyển đi nơi khác.
Đã gần nửa thế kỷ trôi qua. Hôm nay tôi về lại dòng suối trà
đã đổi khác, đường nhựa phẳng phiu, con suối trà ngày nào đang nép mình dưới những
cây cầu. Tôi đứng lại nơi có kỉ niệm ấn tượng cuộc đời, như hối tiếc. Tại sao ngày
trước không hỏi địa chỉ để có dịp tìm lại các chị, những người chị đã sống hết
mình vì mọi người như thế ấy. Hôm nay tôi ngồi viết những dòng này thì tuổi chị
Tòng cũng đã 75. Nếu chị và các chị trong tổ công tác ngày ấy có đọc được những
dòng này cho tôi gửi lời tri ân sâu sắc nhất của một đứa em không bao giờ quên những
người chị, người ân nhân đã để lại trong tôi một kỷ niệm đẹp không thể phai mờ./.
Nhận xét
Đăng nhận xét