Trải nghiệm tàu điện ngầm ở quốc đảo sư tử biển


         Trải nghiệm tàu điện ngầm ở quốc đảo sư tử biển
                                                                                                   An Sinh
Trong chuyến du lịch vào đất nước mệnh danh là một trong 3 con hổ của châu Á. Tôi thật sự choáng ngợp trước những công trình kiến trúc đồ sộ. Ngoài khu vườn nhân tạo Gardens By The Bay là một khu vườn khổng lồ còn có những công trình kiến trúc khác mang tầm cỡ. (Universal Studio Singapore, Thủy cung S.E.A Life)… Đặc biệt hơn là phương tiện giao thông công cộng không thể không nhắc tới đó là tàu điện ngầm.
Để trải nghiệm phương tiện này, gia đình tôi đã tách đoàn du lịch, bỏ ra một đêm để bước vào khu “mê cung” trong lòng đất. Sau khi rời khách sạn Hotel Indigo Singapore Katong để đến ga tàu điện ngầm. Từ xa đã nhìn thấy trên các đường phố, những bản chỉ dẫn của hệ thống MRT (Mass Rapid Transport) (tạm dịch là: vận tải nhanh). Đến các cửa trạm xuống đường hầm tàu điện ngầm. Một bản đồ chỉ dẫn ngay cửa vào, có 6 tuyến được đánh dấu bằng 6 màu khác nhau, cao thấp, chồng chéo nhau trong lòng đất, mạng lưới này có chiều dài lên tới 170.7 km kết nối 102 trạm, mỗi trạm mang một ký tự mã trạm, nằm khắp nơi trên đất nước.
Màu đỏ: North-South line (tuyến Bắc-Nam). Có mã trạm NS4 ->NS28 Marina South Pier. Màu tím: North-East line (tuyến Đông-Bắc). Có mã; NE1 -> NE18 Punggol Coast. Ngoài ra còn các tuyến màu xanh lá, màu cam, xanh dương ... Mỗi tuyến đều có lộ trình khác nhau. Chính vì vậy, chúng tôi phải xác định điểm xuất phát, điểm đến. Và xem link màu gì, tương ứng trên mặt đất là nơi nào để xác định đúng trạm cần đi.
Trong chuyến đi này, gia đình chúng tôi chỉ đi một số trạm trung tâm, gần khách sạn để trải nghiệm. Khi bước vào gần cổng chính. Một không gian choáng ngợp bởi siêu thị mua sắm hiện đại dưới lòng đất mở ra. Một cửa trạm gồm 8 cổng; 4 cổng vào và 4 cổng ra. Chúng tôi đang ngỡ ngàng chưa biết vào cổng bằng cách nào, hầu như tự động hoàn toàn, chỉ thấy có một nhân viên trực. Cậu con trai lân la hỏi thì được biết, qua trạm phải cần có thẻ. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên trạm, nên mua thẻ tiêu chuẩn (Standard Ticket) tại các máy bán vé tự động gần đó. Giá vé tàu điện ngầm dao động từ 0.8 SGD cho đến 1.8 SGD trên 1 trạm đi. Màn hình cảm ứng sẽ hỏi, chọn mua vé đến ga nào, sau đó yêu cầu đút tiền xu hoặc tiền giấy tương ứng vào máy. Máy sẽ phát hành một tấm thẻ từ, giống như card điện thoại gọi là MRT EZ-Link và sẽ dùng nó khi đi qua cửa kiểm soát ở ga đi và ga đến.
Ngoài ra, chiếc thẻ MRT EZ-Link có giá 12 SGD. Hoặc có thể mua thẻ Tourist Pass với giá 20 SGD, đi không giới hạn trong ngày. Thẻ EZ-Link vừa dùng được cho xe bus và nhiều phương tiện giao thông khác. Nếu thẻ hết tiền, có thể nạp vào bằng thẻ ATM hoặc tại mỗi trạm có sẵn 2 máy nạp tiền. Cứ vào úp thẻ lên máy, chọn tuyến cần đi, máy sẽ báo giá, mình nộp tiền và được thối tiền thừa tự động bằng tiền xu lại cho khách.
Khi đến cửa kiểm soát tự động, dùng thẻ từ đặt trên đèn hồng ngoại, một tiếng “tít” báo hiệu, đèn màu xanh bật, cổng mở phải nhanh chân đi qua, nếu chậm hoặc để thẻ từ quá ba giây đèn hiệu màu đỏ báo lên là coi như phải… đứng lại, nhờ giúp đỡ của nhân viên trực nhà ga để qua trạm. Khi về cũng dùng thẻ đó để qua trạm. Hệ thống sẽ tự động trừ tiền trong thẻ.
Đi xuống một tầng thang máy với tốc độ cao hơn thang máy trên mặt đất 50% là đến cửa tàu điện. Một không gian thoáng rộng, mát mẻ, nhiều màu sắc và âm thanh hiện ra. Đèn điện sáng choang, người đi lại như mắc cửi. Lúc này mới khoảng 8 giờ tối-giờ cao điểm người dân Singapore sử dụng tàu điện ngầm nhiều nhất.
Sau khi xác đã định điểm đến nhờ vào mỗi cửa tàu điện đều có tên trạm. Chúng tôi chờ đợi không quá 2 phút, cánh cửa tàu điện mở ra. Tàu dừng chỉ 1 phút 30 giây để hành khách lên hoặc xuống. Khi bước lên tàu, mọi người đã có vị trí ngồi. Bỗng nhiên có 2 cô gái người Singapors tự động đứng dậy, ngoắt tay vợ chồng tôi và chỉ vào ghế mời ngồi. (Có lẽ họ thấy chúng tôi là người lớn tuổi nên nhường chỗ). Để bảo đảm an toàn cho hành khách, các ga tàu điện ngầm đều được lắp kính ngăn cách. Tàu bắt đầu chạy. Tôi thấy lúc đầu những chiếc đèn đường chiếu sáng cách quãng khoảng 50m lướt qua của sổ chầm chậm, sau đó nhanh dần. Khi những chiếc đèn chỉ còn thấy một ánh sáng đứng im, nghe tiếng gió của tàu chạy vù vù, Với một tốc độ cực nhanh khoảng 350km/giờ. Trên đầu cửa ra vào, đèn chỉ dẫn từng trạm lướt nhanh, chưa đầy vài phút tàu lại dừng.
Lịch chúng tôi đi qua 3 trạm và đổi 2 tuyến tàu để trải nghiệm và trở lại khách sạn. Nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ rưỡi nên phải trở về. Vì ngoài những ngày nghỉ lễ, tàu mới phục vụ 24/24. Ngày thường chỉ phục vụ đến 0 giờ. Tất cả trên đường hành lang đều di chuyển bằng đi bộ từ trạm này sang trạm khác, hoặc tuyến này sang tuyến khác. Qua mỗi trạm đều phải qua các cửa kiểm soát thẻ. Đặc biệt hơn, muốn dừng nghỉ chân thì tìm đến những hàng quán nước giải khát hoặc các quày phục vụ ăn uống. Tuyệt đối không được ăn vặt, uống nước trên đường đi, hút thuốc hoặc ngồi bệt xuống hành lang tàu điện. Sẽ bị phạt nặng khi bị vi phạm tối thiểu khoảng 250 SGD  nếu bị phát hiện. Việc đi lại, lên xuống các tầng hầm, người đông đảo. Lúc bằng thang cuốn, khi thì đi bộ, quẹo phải, rẽ trái nhiều lần, di chuyển không ngừng. Chính vì vậy, nhiều lúc gia đình đi chung không bám nhau sẽ bị lạc giữa “mê cung dưới mặt đất” này.
Có một chuyện dở khóc, dở cười của tôi. Khi qua trạm cuối cùng để về, phải qua cổng quẹt thẻ, ba người qua được còn lại tôi không quẹt được. Máy cứ báo “tè tè” đèn đỏ. Nhân viên trạm thì không thấy. Lúc này là lúc vắng khách nên không biết hỏi ai. Tôi đứng chờ nóng lòng nhưng không thể bước qua dù chỉ cách nhau một cây Inox chắn ngang đùi. Gần đến 0 giờ thì một nhân viên xuất hiện. Thằng con trai đến hỏi mấy câu. Người nhân viên ra hiệu lại chỗ trạm gác đưa thẻ để kiểm tra. Hóa ra thẻ bị thiếu 30 cents nên hệ thống từ chối. Lý do vì trước đó mọi người úp thẻ lên mặt máy kiểm tra qua trạm chỉ nghe một tiếng “tít” là có thể đi vào. Còn tôi cũng bắt chước làm theo nhưng lại nghe đến 2 tiếng “tít”. Như vậy đồng nghĩa là cà thẻ 2 lần, 2 lần tiền bị trừ. Sau đó thì mọi chuyện cũng được giải quyết. Dĩ nhiên phải nạp thêm tiền bằng cách trực tiếp cho nhân viên trạm. Tôi không khỏi ôm bụng vừa cười, vừa xấu hổ. Nhưng dù sao đó cũng là “kinh nghiệm xương máu” để sau này còn nhớ mà… tránh.
Bước lên khỏi đường hầm, đường sá vắng teo. Các trạm taxi không còn khách vãng lai. Thằng con rút điện thoại xác định quãng đường đến khách sạn. Google báo 3,5km. Tôi giật mình, trong khi cả ngày trời đi theo đoàn cũng đã rũ chân lắm rồi. Nhưng thôi, có gì cũng phải ráng mà về nhà. Xung quanh cửa hầm, kể cả trên đường đi, tôi thấy những chiếc xe đạp dựng bên lề rất nhiều. Tôi hỏi thằng con. “Xe đạp của ai dựng nhiều lại không thấy người đi?” Nó đáp: “Con cũng không biết”. Thế là 4 bố con rủng rỉnh mà bước về đến khách sạn. Sáng hôm sau kể chuyện lại với hướng dẫn viên. Vị này bảo: “ Sao chú không lấy xe đạp mà đi? Xe đó cũng là xe công cộng, dùng được thẻ quẹt MRT EZ-Link mà”. “Trời đất!” Tôi ngạc nhiên.
Ở Singapore đa số mọi người điều dùng tàu điện ngầm MRT làm phương tiện đi lại chính. Hệ thống vận chuyển công cộng này có phạm vi hoạt động rộng và tính hiệu quả cao. Mỗi ngày có gần 150 chuyến tàu điện. Chính vì chi phí hợp lí nên hàng ngày có tới 2 triệu lượt khách sử dụng mạng lưới tàu điện ngầm từ 6 giờ sáng cho tới tận nửa đêm, với tần suất 3 đến 8 phút một chuyến.
Tôi cảm nhận và khát khao cho đất nước mình, khi “trông người mà ngẫm đến ta”. Trông mong, hy vọng những dự án của 6 tuyến tàu điện ngầm tại TP Hồ Chí Minh và các thành phố lớn trong nước sẽ sớm được xây dựng. Với loại hình vận tải công cộng siêu nhanh này, thay thế một phần lượng xe gắn máy, xe con, chấm dứt nạn kẹt xe kinh niên từ bao năm qua./.


Nhận xét