CHẢY ĐI SÔNG ƠI
                                                                                            An Sinh
Tôi mượn tên một ca khúc để nói về dòng sông hiện hữu, chảy qua cuộc đời mình bằng tình yêu trải dài theo năm tháng. Dòng sông khi êm ả hiền hòa, khi ăm ắp lở bồi lúc cuồng dâng dữ dội: Sông Ba.
Dòng sông một thời ngần ngận nước, trải mình như dải lụa mềm. Một thời thả mình bình lặng, mang theo dòng nước mát rượi trong vắt từ thượng nguồn, hiến dâng cho cây, cho cỏ, cho hoa lá hai bên bờ những mùa hoa rực vàng, những mùa màng bội thu.
Sông một đời đã đi qua biết bao nhiêu gấp khúc, thác ghềnh, phải gánh chịu bao mưa bom bão đạn, gánh chịu bao hóa chất ngập ngụa đổ xuống, buộc sông quằn quại cuốn đi; gánh những khổ đau có cả máu và nước mắt, tưởng chừng như đã ngã quỵ. Nhưng không, dòng sông đã tự mình hoàn thiện, tự mình vượt lên để thả mình bình lặng, vượt qua bao nhọc nhằn gian khó. Sông vẫn hiền hòa trong xanh lòng nước, nuôi nấng bao ước mơ xa, ươm mầm bao nhiêu khát vọng để hòa mình vào đất, vào trời, để cùng hòa chung nhịp đập của phù sa.
Một ngày, những khát vọng tầm thường vật chất đã cướp đi những giọt nước tinh khiết ngọt ngào, cướp đi cái hiện hữu vô bờ, biến giấc mơ muôn thuở của lòng sông đã tan tành vỡ vụn, đã làm cho sự an nhiên bình lặng thoáng chốc đã vặn mình về làm dâu xứ khác. Dòng sông mẹ chỉ còn lại cái tên, cựa mình lên quẫy đạp, chịu vô vàn những đớn đau rồi gục đầu bên tấm áo rách dân chài thổn thức.
Nhưng dòng sông vẫn âm thầm nuôi hy vọng khát khao, tìm lại về với cội nguồn, về với nơi vốn dĩ cha mẹ đã sinh ra. Nơi ấy có những cánh cò quạt mát một triền sông khi mỗi hoàng hôn buông xuống. Nơi ấy có những chiếc thuyền chài buông lưới mỗi chiều hôm, cất lên những câu hò bình yên trên sông nước. Nơi ấy có những đàn cá quẫy đuôi chào ban mai, khoe mình trên màn sương bạc. Và nơi ấy có biết bao kỷ niệm, của bao lứa tuổi ấu thơ nghịch đùa trên bãi cát, dưới những tàn cây râm mát, hoặc hụp lặn khỏa từng tia nước mát của mẹ sông xoa dịu buổi trưa hè. Còn biết bao nhiêu thơ mộng bên bến Hẹn Hò vào những đêm trăng sáng, những đôi trai gái hẹn hò nhau để rồi thành duyên, thành nợ, thành vợ, thành chồng.
Tĩnh lặng! Dòng sông vẫn êm đềm trôi chỉ còn trong lòng mắt. Thức dậy nhé dòng sông Ba của tôi!
Thức dậy đi em! Dòng sông cạn kiệt của tôi. Dù chưa làm cho em tỉnh giấc hoàn toàn nhưng hãy quẹt/lau vội dòng nước mắt, xua tan đi tất cả những sắp bày định mệnh mà con người đã định sẵn không thể làm nên một cuộc chia ly mãi mãi. 
Rồi đây, bây giờ và muôn đời sau, có thể dòng sông trôi trong xanh uốn mình trong hoài niệm, chỉ còn trong trí nhớ và ánh mắt kia cũng chỉ là một khối vô ưu khi nghĩ về một dòng sông. Dẫu sao, tôi vẫn cứ phải ước ao, dù chỉ một thoáng chốc mơ hồ thôi nhưng cũng sẽ lóe lên bao hi vọng, làm an lòng khi hướng về nơi dòng sông ấy.
Chảy đi sông ơi!/.



Nhận xét