MÙA CÀ PHÊ TRỔ HOA

MÙA CÀ PHÊ TRỔ HOA
         Mùa cà phê trổ hoa mang theo bao chờ đợi. Thời gian không ngừng lại, sao người mãi ra đi biền biệt để những nhụy hoa bay vào trong gió, hương tan trong nắng gầy, xác xao héo rũ. Chiều trôi…
        Em lon ton chạy theo anh lên rẫy, như con chim non ríu rít, hỏi anh hết chuyện này rồi chuyện khác, anh mỉm cười: “Em ráng học giỏi, ra trường đi làm sẽ hiểu nhiều hơn”. Bất chợt anh nhìn vào đôi mắt em nở nụ cười tươi rói làm em một thoáng bối rối, mặt đỏ bừng. Anh dẫn em dạo qua lưng đồi bạt ngàn cà phê bung hoa như tuyết trắng, hương thoảng đưa ngát một vùng trời, đàn ong tung tăng xòe cánh đậu vào những nụ hoa vừa chớm. Anh đưa tay khẽ cựạ vào chùm hoa, nhụy phấn tung bay rơi xuống bàn tay em màu vàng bánh mật. Anh bảo: “Đời hoa chỉ nở một lần, rồi hoa sẽ tàn và hương sẽ bay, để lại những chùm trái chín mọng mang mầm sống no đủ cho đời…”
        Đêm mơ màng trong căn phòng nhà rẫy, thoang thoảng mùi hương cà phê ngạt ngào lẻn vào cửa sổ, em mỉm cười hồi tưởng lại khoảnh khắc cùng anh trên ngọn đồi cà phê trắng bạt ngàn thì con gái đang nở rộ. Lòng em rộn rã bồi hồi, tim nhộn nhịp, xôn xao và thiếp đi trong cơn mơ mộng mị… Một tia nắng xuyên qua khe cửa lọt vào mắt em ưng ửng phía chân trời xa xa. Em choàng mình ngồi dậy bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng từng bước chân lần theo mùi hương phản phất. Trên cửa sổ, một cành hoa cà phê tươi nguyên còn ngậm những hạt sương đêm li ti, tỏa ra mùi hương quyến rũ như ôm những yêu thương, mang cả ngọn đồi cà phê vào trong khoảng trời em mơ mộng. Một mảnh giấy nhỏ kẹp giữa những cánh hoa. « Chúc em lên đường học tập thành công trở về. Anh đợi. Nhân ».
        Em mang theo những niềm tin vào trường đại học, khát khao ngày về sẽ cùng anh xây nên những ước mơ từ đất, để sinh sôi nảy nở những mầm xanh trên khắp bản làng…Bốn năm trong trường và những lần thực tập cùng nhóm sinh viên trên các vườn cà phê. Cũng hương đó, cũng màu xanh đó, cũng ngọn đồi bạt ngàn nắng gió, nhưng em cứ mãi trằn lòng nhớ vườn cà phê nhà mình. Em muốn thời gian qua nhanh để được trở về cùng anh tung tăng đi dạo hết những ngọn đồi này qua ngọn đồi khác, ngắm màu xanh bạt ngàn xa thẳm, ngắm những chùm trái chín đỏ mọng, đung đưa…
        Ngày em trở về. Anh đã ra đi, mang cả hương cà phê trên ngọn đồi của em về nơi vô định. Em thẫn thờ. Những tia nắng rưng rưng đổ xuống vườn em mùa ép nước, những cành cà phê co lá cúi đầu, vạt đất đỏ thở từng luồng nức nẻ như chờ đợi một dòng nước tưới để bật lên mầm hoa, để bung lên một sức sống diệu kỳ. Em lang thang đếm từng bước chân lên tận đỉnh đồi. Cơn gió tạt ngang, hạt bụi hanh khô của mùa tháng giêng hắt vào mắt em xon xót...
         Từng mùa Đông đi qua, mùa Xuân khựng lại. Cành ngọn giờ vươn ra xa hơn, phiến lá xanh hơn và nụ hoa đã bao lần nở rộ. Em gửi trọn ước mơ lên từng búp hoa trắng tinh khôi vào trong lồng ngực, chờ ngày bung ra kết trái. Mảnh giấy ướp hương cà phê của anh còn sống mãi trong lồng ngực, nguyên vẹn trong em qua từng trang vở, giờ như khát khao ngóng đợi, mùa hoa nở lại về./.
An Sinh

Nhận xét